Thật thà ma vật cũng qua
Thật thà ma vật cũng qua
Dị bản
Thật thà ma vật không chết
Thật thà ma vật cũng qua
Thật thà ma vật không chết
Mẹ em tham thúng xôi rền
Tham con lợn béo, tham tiền Cảnh Hưng
Em đã bảo mẹ rằng: đừng!
Mẹ hấm mẹ hứ mẹ bưng ngay vào
Bây giờ chồng thấp vợ cao
Như đôi đũa lệch so sao cho bằng.
Tình chồng vợ anh không tưởng tới
Nghĩa sinh thành anh chẳng kể chi
Sao anh bất thức bất tri
Anh đi lính mộ được gì đâu na
Anh nghe em hỏi đây mà
Ai sinh ai đẻ anh ra thành người
Sao anh không sợ người cười
Cái nòi lính mộ mấy đời sướng thân
Hỏi anh anh phải phân trần
Cha già mẹ yếu đỡ đần cậy ai?
Tình non nghĩa nước bao ngày
Con trăng cõi Bắc đã đầy nhớ thương
Vốn tôi có máu đau hàm
Cơm ăn thì đỡ, việc làm thì đau
Người sao có bệnh đau hàm
Lúc ăn thời khỏi, lúc làm thời đau
Vốn tôi có máu đau hàm,
Hễ ăn thì được, hễ làm thì đau
Đường dài ngựa chạy biệt tăm
Người thương có nghĩa trăm năm cũng về
Mạ non đem cấy đất biền
Làm trai muốn vợ chạy tiền không ra
Ban ngày thì mải đi chơi,
Tối lặn mặt trời đổ thóc vào xay
Nhà khó cậy vợ hiền
Mẹ cha là biển là trời,
Nói sao hay vậy, đâu dám cãi lời mẹ cha
Nhà thương vô có, ra không
Chị đi kiếm chồng ra bãi tha ma
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).
Nỗi nàng tai nạn đã đầy,
Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương.
(Truyện Kiều)
Ruột tằm ngày một héo hon
Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve
(Truyện Kiều)