Ăn bánh quên vợ, ngậm cơm quên mép
Dị bản
Ăn bánh quên vợ, ngậm cơm quên môi
Ăn bánh quên vợ, ngậm cơm quên môi
Đắt xắt ra miếng
Áo ngắn rũ chẳng nên dài
Trồng tre, tre ngã bốn phương
Hai cô đứng đó anh thương cô nào?
Thương cô mỏng mảnh mà cao
Cô nhỏ má đào, anh thương hết hai cô
Ra về dặn bạn khoan chân,
Dặn hoa khoan nở mùa xuân đang dài
Khôn thế gian làm quan địa ngục
Dại thế gian làm quan thiên đàng
Mau mồm mau miệng
Mình đành, cha mẹ chẳng đành
Cũng như gáo nước tưới hành không tươi
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Em ơi chớ có bồn chồn
Đến năm mười bốn thì lồn mọc lông
Mười lăm chỗ có chỗ không
Đến năm mười sáu thì lông ra đều
Mười bảy lông ngả một chiều
Đến năm mười tám có nhiều sợi quăn
Ông khen ông hay
Bà khen bà giỏi
Ở nước ta, cuốn tiểu thuyết dã sử của Trung Quốc Tiết Nhơn Quý chinh Đông đã được chuyển thể thành vở cải lương cùng tên được nhân dân khá yêu thích. Xem trích đoạn vở cải lương này tại đây.
Ruột tằm ngày một héo hon
Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve
(Truyện Kiều)