Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được mà mời
Dị bản
Ăn sao cho được của người
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được mà mời
Thương sao cho được vợ người mà thương
Ăn sao cho được của người
Thương sao cho được vợ người mà thương
Chó lội ngang sông, ướt lông chó vẫy
Chị bảy có chồng, anh bảy bơ vơ
Thưa ao tốt cá
Ai về ngoài Huế cho tôi nhắn với ông thợ rèn
Rèn cho tôi một trăm cái đục
Một chục cái chàng
Về tôi đốn một cây huỳnh đàn
Tôi cưa làm tư, tôi xẻ làm tám
Tôi đóng một cái thang một trăm ba mươi sáu nấc
Bắc từ dưới đất lên trời
Hỏi thăm duyên nợ đổi dời về đâu
Học trò đi học đường xa
Đi lâu mỏi cẳng bắt cha cõng về
Nghèo giữa thị thành không người hỏi
Giàu tại rừng sâu lắm kẻ tìm
Khó giữa chợ không ai màng tới
Giàu rừng sâu nhiều kẻ vãng lai
Con này chẳng phải thiện nhân
Chẳng phường trốn chúa, thì quân lộn chồng
(Truyện Kiều)
Địa danh "Huế" được cho là bắt nguồn từ chữ "Hóa" trong Thuận Hóa, tên cũ của vùng đất bao gồm Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế.
Có âm dương, có vợ chồng,
Dẫu từ thiên địa cũng vòng phu thê.
(Cung oán ngâm khúc)