Miệng đuổi chim, tay cầm cần vụt
Mãn mùa rồi xí hụt anh ơi
Miệng đuổi chim, tay cầm cần vụt
Dị bản
Em đuổi chim tay cầm cần vụt,
Hết mùa rồi xí hụt anh ơi!
Miệng đuổi chim, tay cầm cần vụt
Mãn mùa rồi xí hụt anh ơi
Em đuổi chim tay cầm cần vụt,
Hết mùa rồi xí hụt anh ơi!
Chưa khỏi rên đã quên thầy
Đêm âm u trăng sao không tỏ
Ấy là điềm mưa gió tới nơi
Đêm nào sao sáng rực trời
Ấy là nắng ráo yên vui suốt ngày
Những ai chăm lo cấy cày
Điềm trời coi đó, liệu xoay việc làm
Nước trong leo lẻo tựa gương
Sao em không múc, định nhường cho ai
Đi dối cha về nhà dối chú
Anh sắm cho em một cái khăn cha chả là đỏ
Một cái áo vải nhỏ thôi lại cổ kiềng
Răng đến chừ em lại có tình riêng
Anh đón đường kiệt lộ đòi lại liền áo khăn
– Trà Ô Long em phong giấy lại
Rượu Kim Cúc anh uống em đậy em dằn
Thịt heo rừng bóp tái, thịt heo nái xào lăn
Anh đi lên anh uống, anh đi xuống anh ăn
Bao nhiêu lọn tóc, áo khăn em khấu trừ!
Bây giờ anh hết lòng thương,
Duyên tình đứt gánh giữa đường tại anh.
Chiều chiều ra đứng bờ mương
Bên tình, bên hiếu, biết thương bên nào?
Chiều chiều ra đứng giữa đường
Bên tình, bên nghĩa, anh thương bên nào.
Ai về chợ huyện Thanh Vân
Hỏi xem cô Tú đánh vần được chưa
– Đánh vần năm ngoái năm xưa
Năm nay quên hết như chưa đánh vần
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).
Rượu cúc nhắn đem, hàng biếng quẩy,
Trà sen mượn hỏi, giá còn kiêu
(Cảm Tết - Tú Xương)
Ở nước ta, cuốn tiểu thuyết dã sử của Trung Quốc Tiết Nhơn Quý chinh Đông đã được chuyển thể thành vở cải lương cùng tên được nhân dân khá yêu thích. Xem trích đoạn vở cải lương này tại đây.
Từ "i tờ" về sau chỉ trình độ học vấn vỡ lòng.