Trăm năm tượng rách còn thờ
Lỡ duyên chịu lỡ cũng chờ mình anh
Trăm năm tượng rách còn thờ
Dị bản
Tượng linh dẫu rách cũng thờ
Lỡ thì chịu lỡ cũng chờ mối anh
Trăm năm tượng rách còn thờ
Lỡ duyên chịu lỡ cũng chờ mình anh
Tượng linh dẫu rách cũng thờ
Lỡ thì chịu lỡ cũng chờ mối anh
Chồng người vác giáo săn beo
Chồng em vác đũa săn mèo khắp mâm
Công anh đắp nấm trồng chanh
Ăn quả chẳng được, vin cành cho cam.
Xin em đừng ra dạ bắc nam,
Nhất nhật bất kiến như tam thu hề.
Huống tam thu nhi bất kiến hề,
Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.
Chắc gì đâu đã hẳn hơn đâu,
Cầu tre vững nhịp hơn cầu thượng gia
Bắc thang lên thử hỏi trăng già
Phải rằng phận gái hạt mưa sa giữa trời?
May ra gặp được giếng khơi
Vừa trong vừa mát lại nơi thanh nhàn
Chẳng may số phận gian nan
Lầm than cũng chịu, dễ phần nào cậy ai!
Đã yêu nhau giá thú bất luận tài.
Giận gần chết ngày tết cũng thôi.
Dây tơ hồng không trồng mà mọc
Thấy em chưa chồng anh chọc anh chơi
Trưa trưa thấy đói thèm cơm
Ngó đùi em vợ tưởng tôm kho tàu
Chuột chê xó bếp chẳng ăn
Chó chê nhà dột ra lần bụi tre.
Chim kia tốt đẹp vì lông
Gái kia sang trọng vì chồng làm nên
Bỉ thái tiêu hề,
Nhất nhật bất kiến
Như tam thu hề.
Nghĩa là: Người đi cắt cỏ tiêu, một ngày không thấy nhau, tựa như ba thu (chín tháng) chưa gặp.
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ,
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn,
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ.
(Con cò - Chế Lan Viên)
Cho hay là thói hữu tình
Đố ai dứt mối tơ mành cho xong
(Truyện Kiều)