Lẽ nào thương kẻ ngu si,
Hơi đâu thương đứa nằm lì mà ăn.
Lẽ nào thương kẻ ngu si
Dị bản
Quan đâu thương kẻ ngu si
Của đâu cho đứa nằm lì mà ăn
Lẽ nào thương kẻ ngu si,
Hơi đâu thương đứa nằm lì mà ăn.
Quan đâu thương kẻ ngu si
Của đâu cho đứa nằm lì mà ăn
Lấy hơn bù kém
Ở đây sơn thủy hữu tình
Có thuyền có bến có mình có ta
Ở đây sơn thủy bao la
Có thuyền có bến có ta có mình
Ôm sầu chất thảm ngày đêm
Năm canh lăn lộn, gối nghiêng một mình
Cơm hầu nước dẫn
Tưởng rằng chị ngã em nâng
Ai ngờ chị ngã, em bưng miệng cười
Em ngã thì chị phải nâng
Đến khi chị ngã, em bưng miệng cười
Hoa hồng, ong bướm mải mê
Cho nên anh mới bỏ bê việc nhà
Đầu công, mình cốc, quản ngắn, đùi dài, cánh vỏ trai, mỏ búp chuối
Tôi đà biết tính chồng tôi
Cơm no thì nước, nước thôi thì trầu
Đứa ở xét công, vợ chồng xét nhân nghĩa
Cởi tình ra đếm, ra đong
Đâu lời chân thật, đâu vòng trăng hoa?
(Tơ xuân - Huy Trụ)