Chàng về để thiếp xin đưa
Xin trời lại nắng khoan mưa trơn đường.
Chàng về để thiếp xin đưa
Xin trời lại nắng khoan mưa trơn đường.
Áo rách thì để thịt ra
Chị gần không khỏi em xa không chào
Mẹ ru con ngủ cho ngoan,
Mẹ còn xúc nốt xe than cho đầy,
Mẹ ru con ngủ cho say,
Làm xong chuyến nữa nghỉ tay mẹ về
Ở nuôi cha mẹ trọn niềm,
Bao giờ trăng khuyết lưỡi liềm sẽ hay.
Vui đâu cho bằng vui nhà,
Có con có vợ mới là thật vui.
Dạy con nhủ vợ mọi lời,
Gốc kia vững chắc thì chồi mới xanh.
Trong trận Ngọc Hồi-Đống Đa năm Kỷ Dậu (1779), số lượng quân sĩ nhà Thanh (Trung Quốc) bị quân Tây Sơn tiêu diệt, hoặc giẫm lên nhau mà chết, hoặc chết đuối khi tháo chạy, lên đến vài vạn người. Sau trận này trong dân gian xuất hiện một tác phẩm khuyết danh có tựa là Thiên triều văn (Văn tế quân "thiên triều"), dài 62 câu lục bát, tỏ ý xót thương binh lính nhà Thanh tử trận, đồng thời kể lại một cách chân thực và sinh động khí thế mạnh mẽ của quân Tây Sơn.
Một tay gây dựng cơ đồ,
Bấy lâu bể Sở, sông Ngô tung hoành
(Truyện Kiều)
Nỗi nàng tai nạn đã đầy,
Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương.
(Truyện Kiều)
Ruột tằm ngày một héo hon
Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve
(Truyện Kiều)
Bình luận