Gần thì chẳng hợp duyên cho
Xa xôi cách mấy lần đò cũng theo
Gần thì chẳng hợp duyên cho
Dị bản
Gần thì chẳng bén duyên cho
Xa xôi cách mấy lần đò cũng đi
Gần thì chẳng hợp duyên cho
Xa xôi cách mấy lần đò cũng theo
Gần thì chẳng bén duyên cho
Xa xôi cách mấy lần đò cũng đi
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Người ta đi đôi về đôi
Thân anh đi lẻ về loi một mình.
Em nghỉ cho chúng anh xui
Đò lên khoảng độ đôi mươi tháng này
Em về xin mẹ xin thầy
Cho anh kiếm đĩa trầu đầy lên chơi
Sáng trăng giã gạo ngoài trời
Cám bay phảng phất nhớ người đàng xa
Nhớ người da nuột má nà
Có vợ chưa, nói thiệt kẻo ở xa em lầm
Tháng Bảy gió đập cành đào
Bước sang tháng Tám đánh vào cành mai
Không đi thì mắc cái eo
Có đi thì sợ cái đèo Quán Cau
Hát một đôi câu giải sầu muôn sự
Người mặc người, ta giữ ý ta
Tối lửa tắt đèn
Cây oằn vì bởi gió Nam
Xa anh vì bởi mẹ ham kẻ giàu
Một mẹ nuôi chín mười con
Chín mười con không nuôi tròn một mẹ
Một mẹ nuôi được mười con
Mười con không nuôi được một mẹ
Anh tới nhà em, anh ăn cơm với cá
Em tới nhà anh, em ăn rau má với cua đồng
Khó em chịu khó, đạo vợ chồng em vẫn thương
Về địa danh Quán Cau, có câu chuyện sau: Ngày xưa, nơi chân đèo Quán Cau có một bà cụ già không rõ từ đâu đến. Bà cất quán bán trầu cau, khách bộ hành qua đèo khá dài nên dừng chân giải khát, mua trầu cau ăn nghỉ rồi tiếp tục hành trình. Người đi ra Bắc đến chân đèo thì chờ người bạn đường, cũng mua trầu cau ăn rồi tiếp tục trèo đèo. Vì thế có tên đèo Quán Cau.
Bờ trơn ta chẳng nề hà
Bàn chân bám chặt khó sa xuống bờ
(Tải gạo tiếp tế miền Đông - Bảo Định Giang)