Sáng bể chớ mừng, tối rừng chớ lo
Dị bản
Chớp bể chớ mừng,
Chớp rừng chớ lo
Chớp bể chớ mừng,
Chớp rừng chớ lo
Dốc lòng đi bẻ cây sung
Bỗng sung không có tạm dùng bông sen
Tới đây lạ hết không quen
Trước chào công tử làm quen vui vầy
Trời mưa cho lúa chín vàng
Cho anh đi gặt, cho nàng đem cơm
Đem thời bát sứ mâm son
Chớ đem mâm gỗ anh hờn không ăn
Chưa giàu chớ học làm sang
Leo thang nhiều nấc tuột thang có ngày
Vẽ đường cho hươu chạy
Bước ra cho khỏi sân lầu
Không ham phú quý không cầu giàu sang
Bắc cầu cho kiến leo qua,
Ðể cho ai đó qua nhà tôi chơi.
Tu đâu cho anh tu cùng
Mai sau thành Phật ngồi chung một bàn
Xin trời cho ngược gió đông
Thuyền quay mũi lại, thiếp trông thấy chàng
Thương nhau cho trọn đạo Trời,
Dù mà không chiếu, nằm tơi cũng đành.
Theo anh cho ấm tấm thân,
Khỏi qua non nọ, khỏi lần núi kia.
Vạch áo cho người xem lưng
Trước giờ ra về, bao giờ nó cũng bóc thị ra và hai đứa tôi cùng ăn. Ăn xong, chúng tôi không quên dán những mảnh vỏ thị lên bàn rồi ngoẹo cổ nhìn. Những mảnh vỏ thị được bóc khéo khi dán lên bàn hoặc lên tường trông giống hệt một bông hoa, có khi là hoa quì, có khi là hoa cúc đại đóa, có khi là một loài hoa không tên nào đó màu vàng.
(Mắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh)