Em về chẳng có chi đưa
Trông trời hửng nắng đừng mưa trơn đường
Em về chẳng có chi đưa
Dị bản
Anh về em chẳng biết lấy chi đưa
Vái trời đừng nắng, đừng mưa cho anh về
Em về chẳng có chi đưa
Trông trời hửng nắng đừng mưa trơn đường
Anh về em chẳng biết lấy chi đưa
Vái trời đừng nắng, đừng mưa cho anh về
Làm quan đã có cơm vua
Lấy chồng đã có cơm mua của chồng
Mặn này bõ nhạt ngày xưa
Nắng này bõ lúc trời mưa trơn đường
Vì chàng thiếp phải đi đêm
Đã tối như mực lại thêm mưa rào
Cha mẹ nàng đòi ba ngàn anh đi đủ chín ngàn
Anh mua gấm lát đàng, mua vàng lát ngõ
Chiếu bông, chiếu hoa trải ra sáng rõ
Mâm sơn, bát sứ, đũa ngự, chén ngà
Nhà ngói chín tòa phần anh liệu trăm cái
Trai như chàng trai đà xứng rể
Gái như nàng xứng điệu xuân nương
Voi bốn ngà anh chầu chực bốn phương
Họ anh đi bảy vạn, tiền anh tương chín ngàn
Cha mẹ em thách của em đừng khoe khoang
Đôi ta như cặp cá sơn
Ăn trên mặt nước đợi cơn mưa rào.
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè nói ngược
Nắng hạn đầy nước
Mưa dầm khô rang
Đám cưới đình làng
Kì yên ngoài chợ
Nhà giầu khất nợ
Nhà nghèo cho vay
Đàn bà đi cày
Đàn ông đi cấy
Ghe nổi thì đẩy
Ghe cạn thì chèo
Nuôi chuột bắt mèo
Nuôi heo lấy trứng
Xu xoa thì cứng
Đá núi thì mềm
Trời nắng về đêm
Ban ngày sao mọc
Người trên chẳng giữ kỉ cương
Khiến cho kẻ dưới lập đường mây mưa
Bởi trên dạy chẳng kĩ càng
Cho nên dưới mới tìm đàng mây mưa
Lên non chọn đá thử vàng
Thử cho đúng lượng mấy ngàn cũng mua
Còn duyên như tượng tô vàng
Hết duyên như tổ ong tàn ngày mưa
Lòng em đã quyết thì thành
Đã cấy thì gặt với anh một mùa.
Vùng Cửa Đại xưa kia là hải cảng chính của nước Champa và kinh thành Champa trên đất Quảng Nam, là nơi giao thương buôn bán sầm uất. Hiện nay Cửa Đại là một điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Quảng Nam.