Trời sinh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó nhiều
Trời sinh con mắt là gương
Dị bản
Trời sanh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó hoài
Trời sanh con mắt là gương
Người ghét ngó ít, người thương ngó hoài
Bên ngoài lồng lộng như gương
Bên trong nát bấy như đường trâu đi
Nực cười thầy bói soi gương
Thầy tu chải chấy, cá mương hóa rồng
Mắt sáng lúng liếng như gương
Mối tình chung thủy khó đường bền lâu
Khen ai dạ sáng như gương
Tối trời như mực, biết quen mà mừng
Sảy chân gượng lại còn vừa
Sảy miệng biết nói làm sao bây giờ
Trông trăng mà thẹn với trời
Soi gương mà thẹn với người trong gương
Thân này đáng giá nghìn vàng
Bắt đem dãi nắng dầm sương bấy chầy
Sao lòng nhiều nỗi đắng cay
Bấy lâu thảm chất sầu xây nên thành
Trách duyên trách số lỡ làng
Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai
Ra về nhớ nghĩa nhớ tình
Nhớ gương nhớ lược nhớ mình khôn nguôi
Nghĩ mình vắng trước quạnh sau
Soi gương trông thấy tóc râu mà buồn
Một trăng có mấy cuội ngồi
Một gương tuấn kiệt mấy người soi chung
Sinh ra những thói láo lường
Soi gương chẳng thẹn với người trong gương
Nhân dân ta tự nhận là con Lạc cháu Hồng. Từ "Lạc Hồng" đôi khi được đảo thành Hồng Lạc, tương tự như đối với "con Hồng cháu Lạc."