Xưa kia ăn những của chồng
Mới có một đồng đỏng đảnh ăn riêng
Xưa kia ăn những của chồng
Dị bản
Xưa kia ăn những của chồng
Kiếm được một đồng, đủng đỉnh ăn riêng
Xưa kia ăn những của chồng
Mới có một đồng đỏng đảnh ăn riêng
Xưa kia ăn những của chồng
Kiếm được một đồng, đủng đỉnh ăn riêng
Cầm tay lại nắm lấy tay
Ai bóc nên trắng, ai day nên tròn
Tay em vừa trắng vừa tròn
Anh cầm mát lạnh như hòn đá xanh
Tay em nắm lấy tay anh
Dù ai nói quẩn nói quanh mặc lòng
Tay ấy đáng vợ đáng chồng
Duyên trời đã định tơ hồng đã xe
Dầu rằng da trắng tóc mây
Đẹp thì đẹp vậy, dạ này không ưa
Vợ ta dù có quê mùa
Thì ta vẫn cứ sớm trưa vui cùng
Chồng yêu cái tóc nên dài
Cái duyên nên đẹp, cái tài nên khôn
Cơm trắng ăn với chả chim
Chồng đẹp vợ đẹp những nhìn mà no
Cơm hẩm ăn với cà kho
Chồng xấu vợ xấu những lo mà gầy
Thóc bồ thương kẻ ăn đong
Có chồng thương kẻ nằm không một mình
Qua đồng ngả nón thăm đồng
Đồng bao nhiêu lúa, thương chồng bấy nhiêu
Xấu xa cũng thể chồng ta
Dù cho tốt đẹp cũng ra chồng người
Ngu si cũng thể chồng ta
Dẫu rằng khôn khéo cũng ra chồng người
Đói no một vợ một chồng
Một niêu cơm tấm mà thương nhau đời
Chồng dữ thì em mới rầu
Mẹ chồng mà dữ, giết trâu ăn mừng
Chồng gì anh, vợ gì tôi
Chẳng qua là cái nợ đời chi đây
Mỗi người một nợ cầm tay
Kẻ xưa nợ vợ, người nay nợ chồng
Mỗi người một nợ cầm tay
Đời xưa nợ vợ, đời nay nợ chồng
Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ gọi mặc mẹ, theo chồng cứ theo
Tay mang khăn gói sang sông
Mồ hôi ướt đẫm, thương chồng phải theo
Ai kêu ai hú bên sông
Mẹ kêu con dạ, có chồng phải theo
Tay mang khăn gói sang sông
Cúi đầu lạy mẹ thương chồng phải đi
Tay mang khăn gói sang sông
Mẹ kêu mặc mẹ, thương chồng phải theo
Vai mang khăn gói theo chồng
Mẹ kêu con dạ, trở vào lạy mẹ cùng cha
Lên non thiếp cũng lên theo
Tay vịn chân trèo, hái trái nuôi nhau.
Có con gây dựng cho con
Có công gánh vác nước non nhà chồng.
Có chồng gần mẹ gần cha
Như cây gần giếng, sau mà nương thân.