Tài nguyên than mỏ nước Nam
Thằng Tây làm chủ, mình làm cu li
Chỉ vì đói rách phải đi
Đi làm phu mỏ, bỏ quê, bỏ nhà
Một nghìn chín trăm ba ba
Là năm Quý Dậu con gà ác thay
Kể dời phu mỏ Hòn Gai
Công ty than của chủ Tây sang làm
Chiêu phu mộ Khách, An Nam
Cuốc tầng khai mỏ tìm than ra vầy
Than ra ở các mỏ này
Hà Lầm, Hà Sú, mỏ rày Ngã Hai
Bán than cho các nước ngoài
Tàu bè ngoại quốc vãng lai mua dùng
Chủ nhì, chủ nhất, đốc công
Mỗi sở một sếp cai trong sở làm
Làm ra máy trục, máy sàng
Sở Tàu, Than Luyện, Sở Than chung là
Va-gông, than chở về ga
La-ga đặt ở Cốt Na cổng đồn
Để cho xe hỏa dắt dồn
Thật là tiện lợi gọn gàng vân vi
Ăng Lê, Nhật Bản, Hoa Kỳ
Hồng Kông, Thượng Hải đều thì sang mua
Cửa Ông là Cẩm Phả po
Cẩm Phả min, Cọc Sáu, cùng là Mông Dương
Ngoại giao các nước thông thương
Hòn Gai giàu vốn lại cường thịnh ra
Tây Bay coi sổ la voa
Bắc ngay đường sắt cho xe thông hành
Một đường đi thẳng Hà Lầm
Một đường Núi Béo, Cọc Năm đi về
Mát-sông coi sở thợ nề
Có nhà máy điện lại thì nhà kho
Là nơi phát gạo, phát đồ
Có cả nhà giấy đuy-giua hàng ngày
Làm công tính sổ tháng Tây
Giao cho công-táp để rày phát lương
Cứ theo lệ đặt thường thường
Ngày hai mươi mốt phát tiền cho phu
Thợ thuyền chè chén lu bù
Bác cai, tài xế tha hồ ăn tiêu
Ấy là những kẻ lương nhiều
Còn người lương ít ra chiều đắng cay
Kỳ lương trả nợ trắng tay
Còn ai thì khất hẹn vay mồng mười
Mỗi kỳ vay một đồng thôi
Làm sao mà tính cho xuôi việc nhà
Nào là trả nợ người ta
Nào là đong gạo, nào là tiền ăn
Cho nên nợ lại khất lần
Hẹn quanh, hẹn quẩn dối dần cho qua
Cốt sao có bữa trong nhà
Vợ con rau cháo lại chờ kỳ vay
Một nguyên chẳng kịp nóng tay
Ba mươi một biệt lại rầy giả đi
Đồng bạc cuối tháng trông gì
Lại mong cho chóng đến kỳ lĩnh lương
Khó khăn khổ sở trăm đường
Nhiễu điều chẳng phủ giá gương mà hòng
Còn công việc thì trông mong
Tầu mà không đến còn trông làm gì
Mùa mưa ướt áo cũng đi
Mùa đông giá rét quản gì đến thân
Mùa hè đến phải xoay trần
Trên tầng trời nắng cố vần va-gông
Vất vả mà cũng chẳng xong
Ngủ muộn bị phạt mấy công còn gì
Có đi thì lại phải về
Quá còi hai lượt còn gì là công
Một tháng nghỉ tám ngày thông
Hăm hai buổi nữa còn trông nỗi gì
Nghỉ tư nghỉ lượt tùy khi
Ngày làm ngày nghỉ, ngày đi lại về
Thật là khổ cực trăm bề
Nhà nghèo biết nghĩ kế gì cho xuôi
Một khi nhẩy, bẩy khi ngơi
Sinh nhai phải lúc gặp thời khó khăn
Thế mà cũng chẳng yên thân
Cuối năm cai lại bổ tiền tết Tây
Mỗi người công nộp một ngày
Thật là cơ cực khổ thay mọi đường
Đói nghèo mà chúng chẳng thương
Lại còn bóp nặn cho đương lúc này
Biết rằng cai có tết Tây
Hay là vào túi việc này biết sao
Cơm chim có được là bao
Áo tù đủ ấm được sao lúc này
Gặp thời kinh tế ngày nay
Công việc không có cơm rày chắc đâu
Gà con thì sợ diều hâu
Chủ to thì có biết đâu sự này
Mỗi công nó cúp một ngày
Bữa ăn nhịn đói cả hai vợ chồng
Cha đời xu nịnh tâng công
Mong lấy tiền thưởng lấy bằng được khen
Đè đầu ăn hiếp dân đen
Một ngày hai bữa cơm đèn bằng ai
Sáng đi tối đất mù giời
Tối về chẳng biết mặt người là ai?
Cu li cái xẻng, cái mai
Hãi từ ông sếp, ông cai trên tầng
Tây đe, sếp mắng, cai trông
Cuộc đời thật khổ là thằng cu li
Đẩy goòng cút kít đun xe
Suốt ngày phải xúc từng xe cho đầy
Nếu mà mệt nhọc nghỉ tay
Cú mèo, quạ ác nó rầy chửi luôn
Xà-lù-bệt, ắt-tăng-xương,
Tạt tai đá đít chẳng thương đâu mà
Trai hay gái, trẻ hay già
Tây chửi: mắm-xốt xú-là cu-xoong
Phu lò phải vào trong hang
Tai nạn đời sống anh em phu lò
Tối tăm như ngục lâm bô
Mỗi cai một cái đèn lò cầm tay
Thấy đèn chấp chới liền ngay
Là đèn đã báo ra ngay sập hầm
Tai nạn kể là mấy trăm
Bảo hiểm nhân mạng, nhân quyền ở đâu…?
Bình luận