Qua truông em đạp phải gai
Dị bản
Qua truông anh đạp lấy gai
Anh ngồi anh lể trách ai không chờ
Qua truông anh đạp lấy gai
Anh ngồi anh lể trách ai không chờ
Có tật giật mình
Trăng rằm, mười sáu trăng treo
Vợ cưới chưa chắc, vợ theo chắc gì.
Chợ nào chợ chẳng có quà
Người nào chả biết một và bốn câu
Ở đâu đất đỏ như nâu
Sao cô không hát vài câu huê tình
Hỏi cô cô cứ làm thinh
Để ta hát mãi một mình sao đang
– Giã ơn quân tử nghìn vàng
Buông ra cho khách hồng nhan được nhờ
Cớ gì mà nắm giữa đường
Nợ chàng không nợ vay chàng không vay
Em van chớ nắm cổ tay
Buông ra em nói lời này thở than
Xin chàng chớ vội nắm ngang
Xa xôi cách mấy dặm đàng cũng nên
Tơ hồng chỉ thắm là duyên
Bao giờ em thuận thì nên bấy giờ
Anh kia cày cấy ruộng sâu
Luống cày đã thẳng, con trâu lại hiền
Bằng mặt chẳng bằng lòng
Có chửa thì đẻ, có ghẻ đâu mà sợ gãi
Trời nắng rồi trời lại mưa
Chứng nào tật nấy có chừa được đâu.
Bấy lâu phong kín nhụy đào
Chẳng cho gió lọt chớ nào quên anh.
Tôi yêu anh vạn, tôi mến anh nghìn
Anh có ăn thuốc, đưa tiền tôi mua!
Kíp truyền thu lễ, trao lời giã ơn
(Nhị Độ Mai)
Phận hồng nhan có mong manh
Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương
(Truyện Kiều)