Gió đưa con buồn ngủ lên bờ
Đừng cho nó xuống, nó rờ mắt tôi
Gió đưa con buồn ngủ lên bờ
Dị bản
Gió đưa con buồn ngủ lên bờ
Mùng ai có rộng, xin ngủ nhờ một đêmĐêm nay trăng sáng lờ mờ
Mùng ai có rộng ngủ nhờ một đêm
Gió đưa con buồn ngủ lên bờ
Đừng cho nó xuống, nó rờ mắt tôi
Gió đưa con buồn ngủ lên bờ
Mùng ai có rộng, xin ngủ nhờ một đêm
Đêm nay trăng sáng lờ mờ
Mùng ai có rộng ngủ nhờ một đêm
Ghe lui thì bạn nhổ sào
Anh còn bịn rịn nước nào anh lui
Ghe lui thì bạn nhổ sào,
Lái còn bịn rịn, bạn nào dám lui.
Ghe lui em chẳng dám cầm
Hai vạt áo lụa ướt dầm như mưa
Gặp em anh chẳng dám chào
Sợ ba má hỏi: thằng nào biết con?
Đờn cò lên trục kêu vang
Anh còn thương bậu, bậu khoan có chồng
Muốn cho nhơn ngãi đạo đồng
Anh đây thương bậu như chồng bậu thương
Chiều nay anh thượng lộ hồi hương
Xin bậu ở lại, đừng vầy dươn nơi nào
Ghe anh tới chợ cắm sào
Nghe bậu có chốn anh nhào xuống sông.
Chèo ghe tới bến cắm sào
Nghe em có chỗ, anh lộn nhào xuống sông
Ghe anh vừa tới cắm sào
Nghe em có chốn, anh muốn nhào xuống sông.
Dưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập lòe đâm bông
(Truyện Kiều)
Trong ca dao tục ngữ, hình ảnh đào, lựu, mận, mơ... thường được dùng với tính ước lệ để chỉ đôi lứa yêu nhau.
Theo tôn ti trật tự ngày xưa, ngồi phản phải xét ngôi thứ, chứ không phải ai muốn ngồi phản nào cũng được. Bậc trưởng thượng thường ngồi giữa phản, vai vế thấp hơn ngồi ở mé bên. Tương tự, chỉ có bậc trưởng thượng mới được ngồi phản giữa, đặt ngay chính giữa nhà. Vai vế thấp hơn phải ngồi phản chái đặt ở gian chái tây hướng ra vườn.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai
(Truyện Kiều)