Cây muốn lặng, gió chẳng dừng
Dị bản
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Đào mồ bốc mả
Lộn cầu vồng
Nước trong nước chảy
Có cô mười bảy
Có chị mười ba
Hai chị em ta
Ra lộn cầu vồng
Hai đứa mình đứng cũng bằng vai
Người ngoài không biết, nói hai vợ chồng
Đất nỏ là một giỏ phân
Tật mày hay nói lâm râm
Lại đây tao hẳn nói thầm mày nghe
Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai
Phượng hoàng từ giã cây khô
Để cho chim, sáo, sẻ, cò nghỉ chân
Trời sinh hùm chẳng có vây
Hùm mà có cánh, hùm bay lên trời
Ném chuột sợ vỡ bình
Một đêm là năm trống canh
Tôi kể ngọn ngành cho chúng bạn nghe:
Canh một thì đi cất te
Canh hai trở về nấu cám lợn ăn
Canh ba đổ gạo vô đâm
Canh tư nhấm trấu bắc hầm nồi ngô
Canh năm chợp mắt lơ mơ
Chồng vừa vào rờ, gà gáy rạng đông
Năm canh nỏ bén hơi chồng
Vì con mụ cả, khổ không hỡi trời!
Cái cảnh chồng chung cực lắm chị em ơi!
Thông đan lồng mốt,
Dốt đan lồng hai
Dốt kia thì phải cậy thầy
Vụng kia cậy thợ thì mày làm nên.
Mộc dục tịnh nhi phong bất đình
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại
Nghĩa là:
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Con muốn nuôi mà cha mẹ không còn sống.
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).
Cơ trời dâu bể đa đoan,
Một nhà để chị riêng oan một mình
(Truyện Kiều)