Hanh heo, đường trèo lên ngọn
Dị bản
Gió heo may, mía bay lên ngọn
Gió sa heo, mía trèo lên ngọn
Gió heo may, mía bay lên ngọn
Gió sa heo, mía trèo lên ngọn
Ðèn trời thắp sáng bốn phương
Ðèn tôi sáng tỏ đầu giường nhà tôi.
Gánh phân bón lúa ngày xuân
Khơi mương, thông nước, chân không bén quần.
Đi đêm thì sợ đường lầy
Đi giữa ban ngày sợ mẹ cùng cha
Em có thương anh thì mở quách cửa ra
Để anh bước tới vườn hoa anh ngồi
Chờ cho lửa tắt bếp vùi
Rồi anh mới nói vài lời vân vi
Khen ai đem ngõ, trỏ dây
Mà chàng cũng biết cảnh này có hoa
Con ong đem ngõ, con bướm trỏ đường
Cho nên anh biết nhóm phường ở đây
Trâu tỏi, bò gừng
Trai thời loạn, gái thời bình
Ra về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng mười
Ví chăng duyên nợ ba sinh,
Làm chi những thói khuynh thành trêu ngươi?
(Truyện Kiều)
Cụm khách Chương Đài dùng để chỉ người yêu, và liễu Chương Đài chỉ sự xa cách của hai người đang yêu.
Khi về hỏi liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay.
(Truyện Kiều)