Đũa tre một chiếc khó cầm
Thương nhau phải tính, thương thầm khó thương
Đũa tre một chiếc khó cầm
Dị bản
Đũa mun một chiếc khó cầm
Duyên đây không kết, mai mốt tầm khó raĐũa tre một chiếc khó cầm
Nằm đêm nghĩ lại thương thầm bạn xưa
Đũa tre một chiếc khó cầm
Thương nhau phải tính, thương thầm khó thương
Đũa mun một chiếc khó cầm
Duyên đây không kết, mai mốt tầm khó ra
Đũa tre một chiếc khó cầm
Nằm đêm nghĩ lại thương thầm bạn xưa
– Chờ em cho mãn kiếp chờ
Chờ cho rau muống vượt bờ trổ bông
– Rau muống trổ bông, lên bờ nó trổ.
Ai biểu anh chờ, anh kể công lao?
Người biết lí một tí cũng xong
Ai đưa em xuống giữa sông
Bên này cha mẹ, còn chồng bên kia
Ông trời có mắt
Mất chồng đây chẳng chút lo
Sợ đó mất vợ nằm co một mình.
Mất chồng tôi chẳng có lo
Sợ anh mất vợ nằm co một mình
Kiến lửa tập đoàn, kiến vàng ở ổ
Cao đầu lớn cổ thiệt là kiến hùm
Cắn chúng la um: kiến kim, kiến nhọt
Nhỏ như con mọt thiệt là kiến hôi
Động trời nó sôi: kiến cánh, kiến lửa
Bò ngang, bò ngửa: kiến riện đơn chai
Bò dông, bò dài, bò qua, bò lại
Kiến đực nói phải, kiến cái làm khôn
Rủ nhau lên cồn xoi hang lạch cạch
Thuở xưa, trong sách Bàn Cổ sở phân
Sanh ra chúng dân đỏ đen như kiến
Ấu tử làm biếng chẳng có mẹ cha
Không ai dạy la, nên không biết sợ
Ví chăng duyên nợ ba sinh,
Làm chi những thói khuynh thành trêu ngươi?
(Truyện Kiều)
Gần xa nô nức yến oanh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
(Truyện Kiều)