Ngó lên ngọn tháp Cánh Tiên
Cảm thương ông Hậu thủ thiềng ba năm.
Ngó lên ngọn tháp Cánh Tiên
Dị bản
Ngó lên ngọn tháp Cánh Tiên
Hỏi thăm ông Hậu thủ thiềng vì ai?Trung trinh thật đáng tướng hiền
Cảm thương ông Hậu thủ thiềng ba năm.
Ngó lên ngọn tháp Cánh Tiên
Hỏi thăm ông Hậu thủ thiềng vì ai?
Trung trinh thật đáng tướng hiền
Cảm thương ông Hậu thủ thiềng ba năm.
Đôi ta như đôi đũa mới so
Nằm chung một chỗ còn lo nỗi gì
Tay bưng một dĩa mắm lầm
Vừa đi vừa hát, té cái ầm xuống sông
Người khôn gắng chí keo sơn
Không nóng, không giận, không hờn mới hay
Tới giờ còn ngủ chì ì
Mặt trời đã mọc, chưa đi ra cày
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Nứng lồn đỏ mặt
Nứng cặc đỏ lỗ tai
Đỏ tai nứng cặc
Đỏ mặt nứng lồn
Nứng lồn đỏ mặt
Nứng cặc gù lưng
Ra khoang, em bước qua cầu
Bến vui em đến, bến sầu em xa
Vào thì bẩm bẩm thưa thưa
Ra thì văng tục có chừa ai đâu
Ngã ba, ngã bảy nước chảy vòng cung
Anh thương em thảm thiết vô cùng
Biết cha với mẹ có dùng hay không?
Trồng chanh phải biết giống chanh
Giống chanh ăn quả, giống chanh gội đầu
Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm.
Hãy cân nhắc trước khi bấm xem.
Năm 1800, ông và Lễ bộ tham tri Ngô Tùng Châu trấn giữ thành Bình Định. Thành bị hai đại tướng Tây Sơn là Trần Quang Diệu và Võ Văn Dũng bao vây suốt 18 tháng liền. Đến ngày 7/7/1801, nhắm không cầm cự được nữa, ông cho người trao Trần Quang Diệu bức thư xin tha chết cho quân sĩ trong thành, rồi sai thuộc hạ lấy rơm củi chất dưới lầu Bát Giác, đổ thuốc súng vào, châm ngòi tự vẫn.
Đương thời, ông được xếp cùng với Đỗ Thành Nhơn và Châu Văn Tiếp là "Gia Định tam hùng" (ba người hùng đất Gia Định). Ông giữ chức Hậu quân nên nhân dân yêu mến gọi ông là quan Hậu, hoặc ông Hậu.
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai
(Truyện Kiều)
Theo học giả Vương Hồng Sển, địa danh Châu Đốc có nguồn gốc từ tiếng Khmer moat-chrut, nghĩa là "miệng heo."