Ghe lui còn để dấu dằm
Dị bản
Rắn đi hết nhớt còn dằm
Người thương đi mất, chỗ nằm còn đâyGhe lui khỏi bến còn dằm
Người thương đâu vắng, chỗ nằm còn đây?
Rắn đi hết nhớt còn dằm
Người thương đi mất, chỗ nằm còn đây
Ghe lui khỏi bến còn dằm
Người thương đâu vắng, chỗ nằm còn đây?
Ăn chanh mới biết chanh chua,
Ai có lên chùa mới biết chùa vui.
Ở lâu mới biết lòng người,
Nếm lâu mới biết mùi đời đắng cay
Em về lập quán bán nem
Có ai hỏi đến của em, em nhờ
Vào rừng thủ tục chỉ gục mà thôi
Cò bắt lươn cò trườn xuống cỏ
Lươn bắt cò cò bỏ cò bay
Từ ngày xa bạn đến nay
Đêm đêm tưởng nhớ, ngày ngày trông luôn
Kể từ Cầu Ván, Ao Vuông
Bước qua Quán Ốc lòng buồn lụy sa
Quán Cơm nào quán nào nhà
Ngóng ra Trà Khúc trời đà rạng đông
Buồn lòng đứng dựa ngồi trông
Ngó vô Hàng Rượu mà không thấy chàng
Nước đổ đầu vịt
Nước xao đầu vịt
Cầu cao mỏng ván gió rung
Em sang không được đợi cùng duyên anh
Yêu nhau sinh tử cũng liều
Thương nhau lội suối qua đèo có nhau
Ai đi đâu đấy hỡi ai?
Hãy về học tập, một mai em chờ
Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hãy về đọc sách mai đây tiến trường
Sông Hồng là con sông gắn liền với đời sống văn hoá, tình cảm của người dân Bắc Bộ.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai
(Truyện Kiều)