Một bồn hai kiểng kém xanh
Một chàng hai thiếp phải sanh nhiều bề
Một bồn hai kiểng kém xanh
Dị bản
Một bồn một kiểng tuổi xanh
Một chàng, hai thiếp khổ anh nhiều bề
Một bồn một kiểng tuổi xanh
Một chàng, hai thiếp khổ anh nhiều bề
Học ăn, học nói, học gói, học mở
Không trơn mà trượt mới tài
Không chồng mà đẻ con trai mới tình
Nâng lên đặt xuống một mình
Than rằng: con ở trong mình mẹ ra
Có con mà chẳng có cha
Lòng mẹ chua xót người ta chê cười
Bởi vì mẹ cợt mẹ cười
Cho nên mẹ đẻ mẹ nuôi một mình
Chim tham ăn sa vào vòng lưới
Cá tham mồi mắc phải lưỡi câu
Nhất thời sợ kẻ anh hùng
Nhì thời sợ kẻ bần cùng liều thân
Mặt trời đứng bóng thì trưa
Còn em đứng bóng lại chưa có chồng
Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương
Chỉ điều ai khéo vấn vương
Mỗi người mỗi xứ mà thương nhau đời.
Con nhà lính,
Tính nhà quan
Giàu như ai thì tôi không biết
Chớ giàu như tôi chừ, ít kẻ muốn vô:
Trong nhà trống rỗng, chỗ mô cũng thấy trời
Trong nhà chẳng thiếu chi đồ chơi
Nàng nàng, bợp bợp mọc thời huyên thuyên
Rau dền, rau má mọc riêng
Cỏ chỉ, cỏ cú mọc liền đầy sân
Trong nhà có sắm một cái giàn
Để năm ba tấm đệm, vài ngàn lá tơi
Lại thêm năm bảy cái nón cời
Vài gùi giẻ rách để chờ thời diện sang …
Nhớ khi xưa em nằm bãi cát
Em bỏ mâm vàng hứng bát chuối xanh
Bây giờ nên tiếng nên danh
Chê ta quán nát lều tranh không ngồi
Chiều chiều trước bến Văn Lâu,
Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm
Ai thương, ai cảm, ai nhớ, ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông,
Nghe câu mái đẩy, chạnh lòng nước non
Thương dân, dân lập đền thờ,
Hại dân, dân đái ngập mồ thối xương
Ở nhà chả chịu tiếp ai
Ra đường mới biết chả ai tiếp mình
Nghe bài dân ca Xe chỉ luồn kim.
Nam đáo nữ phòng nam tất đãng
Nữ đáo nam phòng nữ tất dâm
(Con trai đến phòng của con gái thì là người phóng đãng, không đứng đắn
Con gái đến phòng của con trai thì là người dâm dật).
Đây là một trong những lễ giáo khắc nghiệt thời phong kiến.