Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa người
Trời còn khi nắng khi mưa
Dị bản
Trời có khi nắng khi mưa
Người cũng khi sớm khi trưa thất thường
Trời còn khi nắng khi mưa
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa người
Trời có khi nắng khi mưa
Người cũng khi sớm khi trưa thất thường
Qua đây không nhẽ làm thinh
Vậy nên ta phải tự tình mấy câu
Gió đưa trăng thì trăng đưa gió
Trăng lặn rồi gió biết đưa ai?
Gió đưa trăng thì trăng đưa gió
Quạt nọ đưa đèn, đèn biết đưa ai?
Hỡi cô gánh nước quang mây,
Cho anh một gáo tưới cây ngô đồng.
Cây ngô đồng cành cao cành thấp,
Ngọn ngô đồng lá dọc lá ngang.
Quả dưa gang ngoài xanh trong trắng,
Quả mướp đắng ngoài trắng trong vàng.
Từ ngày anh gặp mặt nàng,
Lòng càng ngao ngán, dạ càng ngẩn ngơ.
Hỡi cô gánh nước quang mây,
Cho anh một gáo tưới cây ngô đồng.
Cây ngô đồng không trồng mà mọc,
Ngọn ngô đồng cành dọc cành ngang.
Quả dưa gang ngoài xanh trong trắng,
Quả mướp đắng ngoài trắng trong vàng.
Từ ngày anh gặp mặt nàng,
Lòng càng ngao ngán, dạ càng ngẩn ngơ.
Làm tôi ngay, ăn mày thật
Cây đa cũ, con yến rũ, cây đa tàn
Bao nhiêu lá rụng thương nàng bấy nhiêu
Duyên ta là ngãi tình cờ
Bấy lâu luống những ngẩn ngơ chờ chàng
Gặp nhau đây đá thử vàng
Miếng trầu thết đãi dạ mang chữ tình
Tương tư buồn bực trong mình
Sợ thầy hãi mẹ làm thinh vui cười
Quên sầu thiếp gượng làm tươi
Đồ huê nguyệt sợ miệng cười thế gian
Trốn cha trốn mẹ theo chàng
Vì chàng nên thiếp lạc ngàn lên đây
Đến đây thiếp ở lại đây
Bao giờ quế mọc xanh cây mới về
Đã đành nên thiếp nên thê
Nên khăn nên gối không vê cũng tròn
Non mòn nhưng nghĩa không mòn…
Dê xồm ăn lá khổ qua
Ăn nhầm lá đậu chết cha dê xồm
Đêm qua gió bấc mưa dầm
Đèn lầm với bóng, bóng lầm với anh
Tôi đà biết tính chồng tôi
Cơm no thì nước, nước thôi thì trầu
Ra đi anh đã dặn rằng
Nơi hơn thì lấy nơi bằng đợi anh
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
(Tì bà - Bích Khê).
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi!
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
(Thư gửi thầy mẹ - Nguyễn Bính)
Cởi tình ra đếm, ra đong
Đâu lời chân thật, đâu vòng trăng hoa?
(Tơ xuân - Huy Trụ)
Khánh Hòa là xứ trầm hương
Non cao biển rộng người thương đi về