Thuyền dời, nào bến có dời,
Khăng khắng một lời, quân tử nhứt ngôn
Thuyền dời, nào bến có dời
Dị bản
Thuyền dời mà bến chẳng dời
Khăng khắng, quân tử nhất ngôn
Thuyền dời mà bến chẳng dời
Khăng khắng, quân tử nhất ngôn
Bên này tình, bên kia nghĩa
Không biết thương bên nào
Phải chi tôi sắm được một chiếc tàu
Đi qua đi lại, bên nào cũng thương
Gá duyên không đặng hội này
Em liều lên Chợ Lớn nằm đường rầy cho xe lửa qua
Im ỉm như gái ngồi phải cọc
Sống mỗi người một nhà
Già mỗi người một mồ
Bán hàng nói thách
Làm khách trả rẻ
Kẻ yêu nên ít lời cao hạ,
Người ghét càng nhiều tiếng thị phi.
(Than thân - Nguyễn Hữu Chỉnh)
Cõi trần thế nhân sinh là khách cả
Nợ phong lưu kẻ giả có người vay
(Nợ phong lưu - Nguyễn Công Trứ)